Chuyện về lá bùa hộ mệnh của cô Kim Anh


     “Đến ngay cả bố Chủ tịch tỉnh (Ninh Bình) cũng chưa dám đuổi việc tao nữa là bọn chó chúng mày”! Quả là một phát ngôn chứa đầy quyền lực và thách thức mà cô giáo Kim Anh đã gào lên khi sự thật xấu xa của cô ta bị phơi bày.

     Chắc chắn cô Kim Anh phải có một tấm lá chắn vững chắc mới dám nói những lời đó, dám làm những việc trái đạo lý, bán rẻ tư cách và nhân phẩm của mình. Trên thực tế, mọi người đều biết người đó chẳng phải ai xa lạ, đó chính là ông bác họ Phạm Văn Quế – nguyên Chủ tịch UBND huyện Yên Khánh. Ông Phạm Văn Quế (ông Nghị Quế) là một vị Chủ tịch tốt, đã gặt hái được nhiều thành công khi còn đang đương chức. Thành tích nổi bật nhất của ông Quế là vào năm 2010 được Thủ tướng Chính phủ khen thưởng vì đã có công chỉ đạo các cán bộ huyện Yên Khánh sử dụng tiền Ngân sách trong dự án đền bù giải phóng mặt bằng làm đường Quốc lộ 10 một cách “linh hoạt, sáng tạo” (xem tin tại đây: Yên Khánh – Lấy tiền đền bù giải phóng mặt bằng gửi tiết kiệm, 15 năm chưa được nhận tiền bồi thường, Hơn 100 hộ dân 15 năm đi đòi tiền đền bù GPMB). Một con người quyền lực, dám nghĩ dám làm như thế thì ai mà dám không nể, không sợ. Cậy thế có ông bác họ làm chức to, Chủ tịch của cả một huyện to đùng, truyền thống cách mạng lẫy lừng, đâm ra cô Kim Anh tỏ ra chẳng e dè hay kiêng nể ai. Cô cứ tự nhiên phát huy phẩm chất “đầu đất” cất lời là chửi, đến nỗi chỉ cần nghĩ hoặc nhìn thấy cô ta là biết ngay có “chó UB” chuẩn bị sủa. Đố ai dám oánh “chó UB”, thách đấy!

     Thế nhưng, bà Lan hiệu trưởng trường THCS Khánh Lợi lại dại dột đâm đầu vào ổ kiến lửa đó. Vào cái năm 2010, khi sự nghiệp của ông Nghị Quế đang thăng hoa, bà Lan dám cả gan đến gặp ông Quế trần tình về vụ việc cô Kim Anh ngoại tình với ông Quang đồng nghiệp, hai người này đã liên kết với nhau để chống đối bà, và rằng bà đã báo cáo lên Phòng Giáo dục đào tạo huyện Yên Khánh rồi nhưng chẳng thấy lãnh đạo Phòng xử lý hay có ý kiến ý cò gì. Bà Lan cho rằng khi trình bày với ông Quế thì sẽ giải quyết được vụ việc mà không hề nghĩ rằng bà đang bêu xấu cháu của ông Quế tức là bêu xấu tư cách của chính ông ta. Nói bà Lan đần thì cũng chẳng quá chút nào. Ngay một đứa trẻ con cũng biết xu nịnh để được ăn kẹo hay né tránh đòn roi vọt của người lớn, chứ đâu dám sỗ sàng vỗ vào mặt ông Quế như bà. Bản thân Phòng Giáo dục Yên Khánh đã nể sợ ông Quế mà phải im  lặng thì câu chuyện của bà cũng chẳng thể làm ông Quế xúc động. Ông Quế quả là con người từng trải và kinh nghiệm. Ông chẳng nói gì mà cứ để cho bà Lan mặc sức xả cơn bực tức về đứa cháu họ của ông. Lẽ ra, sau khi nghe bà Lan nói xong thì ông Quế chỉ cần nói bóng gió rằng cái chức hiệu trưởng bé tẹo của bà, ông chỉ cần hắt hơi một cái là bà bay khỏi chiếc ghế đó ngay. Chẳng hiểu bà Lan và cái họ nhà bà đã làm gì nên tội với ông Quế mà ông ta lại quyết định ra một đòn cực bẩn, cực độc mà có lẽ chỉ các ông nghị trong giới chính trị mới dùng khi tranh giành quyền lực, muốn triệt hạ nhau. Ông Quế lẳng lặng nói với cô cháu Kim Anh về nội dung cuộc nói chuyện với bà Lan nhằm mượn tay cô cháu ngỗ ngược trị cho bà Lan một trận mất hết danh dự. Một vị chủ tịch cấp huyện như ông Quế chắc chắn thừa biết và hiểu là không nên để cho cấp dưới bôi xấu, hạ uy tín, danh dự của cấp trên. Vậy mà chỉ vì chiếc ghế Chủ tịch huyện của ông mà ông chất chấp thủ đoạn, quyết tâm hạ nhục bà Lan nhằm buộc bà phải câm miệng lại, không bao giờ có thể dám “nói xấu” bất cứ ai trong họ Phạm, làm tổn hại đến uy tín và cái chức Chủ tịch của ông. Thực tình mà nói, bà Lan chỉ là một hiệu trưởng nhỏ bé, chẳng thể làm gì nguy hại đến ông và chẳng đáng để ông phải ra tay một cách hèn hạ như thế. Ôi, chốn quan trường, luôn sản sinh ra những tư cách độc ác và thâm hiểm!

     Cô Kim Anh, sau khi được tin từ ông Quế, ngay lập tức bàn bạc với người tình là ông Quang để lên kế hoạch hạ uy tín của bà Lan. Và chẳng cần phải chờ đợi lâu, khi cuộc họp hội đồng được tổ chức thì cô Kim Anh đã lợi dụng ngay cơ hội đó để đấu tố bà Lan trước toàn thể các giáo viên trong trường. Trong cuộc họp, cô Kim Anh đã gân cổ lên nói rằng: “…Tôi hỏi đồng chí hiệu trưởng, đồng chí cho rằng tôi (Kim Anh) và đồng chí Quang có quan hệ bất chính, vậy đồng chí đã bắt được quả tang trai trên gái dưới, tôi cởi trần cởi truồng nằm dưới, đồng chí Quang cởi trần cởi truồng nằm trên chưa? Đồng chí đã bắt được chưa? Vì cớ gì mà đồng chí lôi chuyện riêng của tôi ra để báo cáo lên Phòng Giáo dục, rồi báo cáo lên huyện Yên Khánh? Đồng chí có biết là đồng chí đang làm ảnh hưởng đến tư cách và danh dự (!!!) của tôi không?…”. (Một câu hỏi hết sức trơ trẽn và ngoan cố, thể hiện sự bẩn thỉu trong cả tư cách lẫn con người của một cô giáo!) Không chỉ bà Lan mà toàn bộ giáo viên trong trường thực sự ngỡ ngàng. Riêng bà Lan thì chết lặng người. Bởi chính bản thân bà đâu có bắt gặp hay có chứng cứ gì về mối quan hệ bất chính của cô Kim Anh với ông Quang. Bà biết nói gì khi cô Kim Anh hỏi bà như vậy. Nhục nhã và tủi hổ là cảm giác còn đọng lại trên khuôn mặt xám xanh và lợt lạt của bà Lan. Bà đã bị một giáo viên nhãi nhép, tư cách bẩn thỉu hạ nhục mà chỉ biết nhìn trân trân vào khoảng không, miệng thì đắng ngắt như vừa mới nuốt phải mấy viên ký ninh. Bà đã thua đau vì không đánh giá đúng và hiểu được tư cách của Nghị Quế. Bà lo sợ rằng sự việc sẽ không chỉ có thế này, mà còn lo cái ghế của bà có thể bị ông Quế đá phăng đi lúc nào không biết. Vậy là từ đó, bà Lan đã biến thành một con người khác, một sinh vật sống trong cái vỏ bọc của một con hến ngậm miệng. Nếu như, bà Lan có sự chuẩn bị kỹ lưỡng và có hiểu biết hơn thì có lẽ sẽ không bị lơ ngơ như vậy. Bà chỉ cần nói một câu thôi là có thể làm miệng cô Kim Anh thổ huyết ngay lập tức. “Đồng chí có đồng ý cho cháu Quân đi đến Viện Khoa học Kỹ thuật Hình sự để xét nghiệm ADN, đối chiếu với ADN của đồng chí Quang không?”. Tiếc là bà Lan đã không đủ trình độ để nghĩ ra chứ chưa nói là phát ngôn ra được câu đó.

     Trong khi đó, khác hẳn với bà Lan, cô Kim Anh lại trở nên ngày càng trơ trẽn và bỉ ổi hơn sau khi đã đấu tố và hạ nhục bà Lan hiệu trưởng. Giờ trong mắt cô ta chẳng có ai đáng phải kiêng nể. Cô ta ngang nhiên công khai các mối quan hệ ngoại tình và cho rằng chẳng có ai dám động vào một “con chó UB” như cô ta. Cô ta còn ra rả sủa với mọi người rằng “cô ta chỉ quan hệ với ông Tạo là vì tình cảm thôi!” (còn tiền thì vẫn nhận đều đều). Sự ngu dốt của cô ta đâu biết được rằng trong hệ thống Ngân hàng Nông nghiệp vẫn còn lưu cả một danh sách dài ngoằng ngoẵng những lần ông Tạo chuyển tiền vào tại khoản ATM của cô ta! Máy vi tính là thế, chỉ là vật vô tri vô giác, nhưng lại luôn nói thật, chẳng bao giờ dối trá như con người. Ấy thế mà máy móc lại chẳng lập nên kỳ tích như cô Kim Anh. Kim Anh đã giật giải giáo viên giỏi ngoại tình 6 năm liên tiếp, đấy là chưa tính đến 2 năm đổi đời bằng bán dâm! Tất cả đều nhờ vào cái oai vía của ông Nghị Quế mà có được.

     Phải công nhận rằng vía của ông Nghị Quế thật là lớn. Chủ yếu cũng là nhờ vào cái uy danh họ Phạm mà trong đó có đồng chí Phạm Đức Hòa là UVTV UBND, Giám đốc Công an tỉnh Ninh Bình, nên ông Nghị Quế mới được mọi người nể sợ. Trước đây, từ trường Khánh Lợi, Phòng Giáo dục Yên Khánh, huyện, Đảng ủy, rồi đến cả cấp xã mặc dù biết rõ vụ việc cũng phải im lặng để được yên thân mà chẳng dám phanh phui chuyện ngoại tình của cô Kim Anh. Đến tận ngày hôm nay, khi ông Nghị đã hạ cánh an toàn rồi mà nào có ai dám điều tra đâu. Tất cả đều lờ đi coi như không nghe, không biết, không thấy, cứ như thể các cơ quan chức năng đó tuốt tuột đều bị thiểu năng trí tuệ!  Bà Lan thì nay như con chim bị trúng tên, sợ chẳng dám cả gan tố cáo “chó UB” một lần nào nữa. Thậm chí giờ bà Lan còn yêu mến và đồng cảm với số phận của cô ta! Ở Phòng Giáo dục đào tạo huyện Yên Khánh, ông Phan Việt Dũng thì câm nín như bà đẻ, chẳng dám hắt hơi vì sợ mất ghế trưởng phòng. Còn UBND xã Khánh Lợi thì trả ơn ông Nghị bằng cách cấm trường Khánh Lợi, từ bà Lan hiệu trưởng cho đến tất cả các giáo viên không được mở miệng lắp bắp bàn tán vụ sai phạm của cô Kim Anh và bà Nhung (Chủ tịch Công đoàn trường). Tất cả đều răm rắp tuân theo lệnh trên như thể một bầy hoạn quan xu nịnh trước ông cựu vương Nghị Quế.

     Tại sao không có ai dám một lần nói lên sự thật để được làm người nhỉ?!!